Copyright Laboro. All rights reserved.

Nên hay không đi du học ở Nhật Bản

Có những ngày trong đời cô đơn khó tả. Đi giữa đám đông, ngó nghiêng xung quanh toàn người xa lạ hối hả chạy theo guồng quay của cuộc đời, bỗng cảm thấy lạc lõng, chênh vênh. Áp lực từ công việc, từ cuộc sống khiến tôi chẳng thể như đứa trẻ thơ, xuống phố mang theo nỗi háo hức lạ. Giờ đây, khoác chiếc áo mỏng, mặc bộ quần áo đơn điệu, xuống phố cũng không quên mang theo cô đơn.

Cô đơn, dường như từ lâu đã gắn bó với cuộc sống của tôi. Ngồi đọc sách giữa một quán cafe xa lạ, xung quanh là những con người mình chẳng quen, vậy là thấy cô đơn. Đi giữa một đám người sôi nổi, nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng khó tả, vậy là cô đơn. Có hôm, mấy người bạn hẹn đi tụ tập. Chúng nó mang theo người yêu đi, nên chỉ có tôi đơn lẻ. Ngồi giữa bọn nó, nghe kể về cuộc sống vui vẻ, những cuộc phiêu lưu, những cuộc chơi kịch tính và thú vị, cũng thấy vui thay cho mấy người bạn cũ. Chúng nó vẫn sống, vẫn vui vẻ và hạnh phúc, vậy là tốt rồi. Còn tôi, tôi lại khác chúng nó. Cuộc sống của tôi đơn giản, tẻ nhạt, và tôi cũng chỉ có một mình. Chẳng có bờ vai nào để tôi tựa vào khi gục ngã, cũng không có vòng tay ấm êm để tôi yên lòng trong những ngày sóng gió. Con gái độc thân là vậy. Tự do như gió, bay đến nơi mình muốn, thích thì níu lại, không thích thì lướt qua, chẳng vấn vương gì. Vậy mà nhiều lúc, cô đơn khó tả. Nhiều lúc, chỉ muốn khóc. Khóc, chỉ dám khóc vào ban đêm, khóc xong là gồng mình chạy theo cuộc sống, không dám để những suy nghĩ rối bời làm bận tâm thêm nữa.

Có một ngày dạo chơi, tôi thấy đôi tình nhân tay trong tay ngọt ngào, cô gái tựa đầu vào vai chàng trai, thủ thỉ kể chuyện. Tôi nhìn sang bên cạnh mình, không có ai cả, chỉ cười, tặc lưỡi, rồi đi. Tôi bỗng nhớ về người con trai mình thầm thương thuở còn xuân. Tôi cũng từng ngượng ngùng như vậy, cũng từng xao xuyến mà nhìn ánh mắt ấy, cũng từng tựa đầu vào vai cậu trai đó, thèm một cảm giác an toàn và bình yên đến lạ. Không biết, người tôi từng thương giờ sống có tốt không? Tôi chỉnh lại chiếc khăn, bước tiếp. Cô đơn đến lạc lõng…

Một ngày mưa, có đôi bạn thân cùng đứng trú dưới một mái nhà, cười nói vui vẻ và kể nhau nghe về người tình đầu tiên. Tôi chợt nhớ đến thằng bạn thân, lòng chùng xuống. Nó giờ đã có vợ con, có gia đình, có mối lo, có trách nhiệm cần làm. Hôm đó tôi nhớ nó. Hôm đó tôi buồn. Buồn vì bên mình chẳng còn ai quan tâm nữa, buồn cho một tình bạn phải tạm xa nhau mà chẳng biết có ngày nào đó được gặp lại hay không. Tôi sợ rằng mình sẽ vừa khóc vừa gọi điện tâm sự với nó. Nhưng tôi không dám, tôi không dám để nó phải lo lắng thêm nữa. Đôi lúc, muốn trút hết mọi phiền muộn, nhưng lại sợ làm phiền người ta, nên thôi.

Rồi tôi nhớ nhà, nhớ bóng hình gầy guộc của mẹ cha mong ngóng đứa con nhỏ trở về nhà. Nhưng giờ đây không còn ai mong tôi về nữa. Sẽ chẳng có ai đợi tôi mãi… Tôi cứ đi trong mưa và thấy môi mình mặn chát. Chắc là nước mắt. Nhưng sẽ ổn thôi, bởi không ai thấy mình khóc cả. Có những đêm hư hư thực thực, cứ ngỡ rằng mình vẫn còn bé, vẫn đang trong giấc mơ được sống bên gia đình, ngủ một giấc, bẵng đi, tỉnh lại, xung quanh chẳng còn ai nữa, nước mắt bỗng chảy dài, buồn man mác… Tôi biết, không còn ai đợi tôi nữa. Đến khi tôi mệt mỏi rã rời, đớn đau kiệt quệ, chỉ muốn dừng bước, tìm một bến bờ bình yên, ấy là nhà. Sau bao sóng gió, sau bao thăng trầm của cuộc sống, dừng lại một khắc, ngoảnh đầu lại, mới nhận ra hết thảy trong hết thảy những thứ rời rạc và dễ tan vỡ, chỉ có một mảnh ghép kiên cố luôn trong tim ta, đó là gia đình. Cuối cùng mới nhận ra, giấc mộng của một cô gái cũng giản đơn làm sao, chỉ gói gọn lại trong một tổ ấm an yên và ấm áp. Chẳng mong gì hơn thế…

Mệt, rất mệt, chỉ muốn tìm về nhà. Nhưng căn nhà trống không, không một bóng hình thân thuộc, lòng lại dâng lên nỗi cô đơn và xót xa khó tả. Tự an ủi mình, thời gian sẽ làm dịu đi thương tổn, rồi sẽ ổn thôi! Sẽ chẳng có vết thương nào đau mãi, cũng chẳng còn nỗi cô đơn nào trường tồn vĩnh hằng. Trong một khắc, được vui vẻ, được cười tươi như những bông hoa nở rộ mà lòng chẳng vướng mắc gì, cũng là thứ hạnh phúc đáng trân trọng. Dẫu biết rằng phải bước đi trên đôi chân của mình, một mình chiến đấu giữa dòng đời xa lạ, ôm lấy bao vết thương nham nhở, nhưng vẫn cam lòng, vẫn gắng chịu, bởi cuộc sống cho phép tôi dừng bước hay sao? Mong rằng sau giông bão, sẽ là những vạt nắng dịu dàng, đẹp đến huyền ảo…

Có những đêm ngồi buồn, tựa lưng vào tường, ngẩn ngơ ngắm nhìn những ngôi sao xa xôi chấm phá trên nền trời đen huyền ảo, lòng bỗng thấy cô đơn. Những lúc ấy, trong lòng thực muốn khóc, chỉ muốn về nhà, òa vào lòng bố mà kể lể như một đứa trẻ. Thèm lắm một vòng tay ôm mình vào, để xoa đi những thương tổn, những đớn đau trong cuộc sống. Nhưng tìm, tìm mãi, chẳng còn ai nữa, chẳng còn bờ vai nào cho mình tựa vào. Mệt, rất mệt. Nhưng rồi sẽ ổn thôi.